Những tin đồn đại về Hachishaku sama

"Ông bà tôi sinh sống ở Nhật Bản. Hè nào thì cũng vậy, phụ huynh đem tôi cho tới tê liệt thăm hỏi các cụ. Họ sinh sống ở một ngôi xã nhỏ và sở hữu một chiếc Sảnh sau bà luôn luôn tiếp đón tôi một cơ hội vồn vã. Tôi là đứa con cháu có một không hai của mình, chính vì thế chúng ta luôn luôn nuông chiều chiều tôi. Lần cuối tôi thấy chúng ta là vô ngày hè Lúc tôi 8 tuổi hạc.
Bạn đang xem: hachishakusama là ai
Như thông thường lệ, phụ huynh tôi bịa một chuyến cất cánh cho tới Nhật và Shop chúng tôi cút xe pháo kể từ trường bay cho tới căn nhà các cụ tôi. Họ rất rất vui mừng trong khi thấy tôi và sở hữu mặt hàng lô những phần quà nhỏ nhằm tặng tôi. Cha u tôi mong muốn sở hữu thời hạn riêng rẽ nên sau vài ba ngày, chúng ta cút phượt cho tới 1 vùng không giống ở Nhật, nhằm tôi lại mang lại các cụ chở che.
Một ngày nọ, tôi đang được nghịch tặc ở Sảnh sau, các cụ tôi ở vô căn nhà. Đó là 1 trong mùa hè oi bức và tôi ở xuống bến bãi cỏ nhằm nghỉ dưỡng. Tôi coi những đám mây và tận thưởng cảm hứng của những tia nắng nóng ấm cúng của mặt mũi trời và làn gió máy nhẹ nhàng. Lúc sẵn sàng vực lên, chợt tôi nghe thấy một tiếng động kỳ lạ, nghe như giờ "Po… Po… Po… Po… Po…"

Tôi ko biết nó là gì và thiệt khó khăn nhằm phân phát hiện tại nó kể từ đâu cho tới. Nó tựa như ai tê liệt đang được nhâm nhẩm 1 mình và chúng ta chỉ trình bày "Po… Po… Po…" liên tiếp với cùng 1 giọng phái nam trầm. Tôi coi xung quanh, cố lần rời khỏi điểm phân phát rời khỏi giờ động và rồi nhận ra cái gì tê liệt bên trên đỉnh mặt hàng rào cuối Sảnh. Nó là một chiếc nón rơm. Nó ko phía trên mặt hàng rào, nó ở sau mặt hàng rào. Đó là điểm tiếng động phân phát rời khỏi "Po… Po… Po… Po… Po… Po…"

Sau tê liệt, cái nón chính thức dịch rời, như thể ai tê liệt đang được group nó. Chiếc nón tạm dừng ở một điểm hở bên trên mặt hàng rào và tôi nhận ra một khuôn mặt mũi. Đó là 1 trong người phụ nữ giới. Nhưng mặt hàng rào rất rất cao… cho tới 8 feet (khoảng 2 mét rưỡi). Tôi sửng sốt trong khi thấy một người phụ nữ giới cao vì vậy, tôi nghĩ về cô ấy đang di chuyển cà khêu hay như là một loại giầy gót cao bịa biệt này tê liệt. Sau tê liệt, cô ấy bước tiếp và bặt tăm nằm trong giờ động kỳ lạ.
Hoang đem, tôi cút vào trong nhà. Ông bà tôi đang được tợp trà vô nhà bếp. Tôi ngồi xuống và kể mang lại chúng ta điều gì tiếp tục xẩy ra. Họ ko thiệt sự nhằm ý cho tới tôi, cho tới Lúc tôi nói lại giờ động kì quái tê liệt "Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…" Ngay Lúc tôi nhắc tới, chúng ta tức tốc khựng lại và tỏ vẻ kinh hoàng hãi. Bà tôi trợn tròn xoe đôi mắt và tủ mồm thủ công. Mặt ông tôi trở thành rất là nguy hiểm rồi ông bắt lấy cánh tay tôi.

"Chuyện này rất rất quan liêu trọng" - Ông trình bày với giọng hốt hoảng. "Cháu cần trình bày chủ yếu xác… cô tớ cao bao nhiêu?"
"Ngang vị mặt hàng rào vô sân". Tôi đáp lại và chính thức cảm nhận thấy kinh hoàng .
Ông tôi căn vặn tôi túi bụi những thắc mắc "Cô tớ ở đâu? Từ bao giờ? Cô tớ thực hiện gì? Cô tớ nhận ra con cháu chưa?"
Tôi cố vấn đáp toàn bộ những thắc mắc. Ông đùng một phát chạy rời khỏi hiên chạy dọc và gọi điện thoại cảm ứng. Tôi ko thể nghe ông trình bày những gì. Tôi coi bà tôi và nhìn thấy khung hình bà đang được run rẩy rẩy.
Ông tôi trở lại chống và bảo bà tôi.
"Tôi cần ra bên ngoài một lúc, bà ở trên đây với thằng nhỏ nhắn, chớ tách đôi mắt ngoài nó một giây."
"Chuyện gì đang được xẩy ra hả ông?" - Tôi khóc.
Ông coi tôi với vẻ buồn bã: "Cháu đã biết thành Hachishakusama mến." Ngay khi tê liệt tê liệt, ông cuống quýt ra bên ngoài, lên xe pháo và cút thất lạc.
Tôi cù rời khỏi bà và căn vặn "Hachishaku sama là ai?"
"Đừng lo ngại." - Bà vấn đáp tôi với giọng run rẩy run rẩy. "Ông tiếp tục thực hiện điều gì tê liệt, con cháu không cần thiết phải lo ngại."
Trong khi ngồi lo ngại vô nhà bếp, bà phân tích và lý giải mang lại tôi. Bà bảo rằng trước đó sở hữu một loại nguy khốn ám điểm này, chúng ta gọi nó là "Hachishaku sama" vì thế độ cao của chính nó. Trong giờ Nhật "Hachishaku" tức thị "8 thước" (khoảng 2.5m). Nó xuất hiện tại vô dáng vẻ của một người phụ nữ giới rất rất cao và tạo nên tiếng động "Po… Po… Po…" vị giọng trầm, giống như con trai. Nó xuất hiện tại không giống nhau một ít, phụ thuộc ai nhận ra nó. Có người trình bày nó coi như 1 người phụ nữ giới già cả xanh lè vô cỗ Kimono, người không giống trình bày nó là 1 trong cô nàng vô tấm vải vóc liệm White. Chỉ sở hữu một điểm ko hề không giống là độ cao và tiếng động nó tạo nên. Rất lâu rồi, nó bị những thầy tu bắt lưu giữ và chúng ta quyết định kìm hãm nó vô một lô ụp nát nhừ ở ngoài ngôi xã. Họ người sử dụng 4 tượng phật Địa tạng người tình tát đặt tại 4 phương Đông, Tây, Nam, Bắc nhằm ngăn ko mang lại nó hoàn toàn có thể cút ngoài tê liệt. Nhưng nó sẽ bị bay được vị một cơ hội này tê liệt. Nó xuất hiện tại lượt cuối 15 năm trước đó. Bà tôi bảo bất kể ai nhận ra Hachishaku sama đều được ấn quyết định tiếp tục bị tiêu diệt sau vài ba ngày.
Tất cả đều thiệt rồ dại khiến cho tôi ko biết nên tin cẩn vô cái gì. Khi ông về căn nhà, sở hữu một người phụ nữ giới cút nằm trong. Bà tự động trình làng là "K-san" và đem tôi một mẩu giấy má nhỏ nhàu nát nhừ rồi bảo tôi hãy bắt và lưu giữ lấy nó. Sau tê liệt, K-san và ông lên căn nhà làm những gì tê liệt, tôi ở lại với bà tôi vô căn nhà nhà bếp một đợt tiếp nhữa. Tôi cần thiết cút dọn dẹp. Bà tôi theo đòi vô chống tắm và ko mang lại tôi tạm dừng hoạt động. Tôi cảm nhận thấy thiệt sự hoảng kinh hoàng vị toàn bộ những điều đang được ra mắt.
Sau một khi, ông và K-san đem tôi lên căn nhà và đem tôi vô buồng nghỉ. Cửa tuột buồng nghỉ được quấn giấy má báo ghi chép những kí tự động cổ bên trên tê liệt. Có 4 dòng sản phẩm âu nhỏ đựng muối hạt ở 4 góc chống và một tượng bụt nhỏ đặt tại thân thuộc chống bên trên một chiếc vỏ hộp mộc nhỏ. Và sở hữu cả một chiếc xô blue color nhạt nhẽo.
"Cái xô nhằm thực hiện gì?" - Tôi căn vặn.
"Để con cháu cút dọn dẹp vô đấy" - Ông vấn đáp.
K-san bịa tôi ngồi xuống nệm và nói: "Sớm thôi, mặt mũi trời tiếp tục lặn, vì vậy nghe mang lại kĩ trên đây. Cháu cần ở vô chống này cho tới sáng sủa mai. Cháu ko được ra bên ngoài vô bất kể tình huống này cho tới 7 giờ sáng sủa mai. Ông bà con cháu sẽ không còn gọi hoặc thì thầm với con cháu cho tới khi tê liệt. Nhớ kĩ, ko được tách chống vì thế bất kể lí tự gì. Ta tiếp tục mang lại phụ huynh con cháu biết chuyện gì đang được xẩy ra." Bà tớ trình bày với cùng 1 giọng trầm trọng khiến cho tôi chỉ biết gật đầu.
Xem thêm: Giày Lacoste sản xuất ở đâu? Cách phân biệt giày Lacoste chính hãng
"Cháu cần nghe theo đòi từng hướng dẫn của K-san." - ông bảo tôi - "Và ko lúc nào được tách miếng giấy má nhưng mà bà ấy đem. Và nếu như sở hữu chuyện gì xẩy ra, hãy nguyện cầu. Còn nữa, lưu giữ khóa cửa ngõ lại Lúc ông và K-san tiếp tục ra bên ngoài." Họ ra đi hiên chạy dọc. Sau tê liệt, tôi tạm dừng hoạt động buồng nghỉ và khóa lại. Tôi nhảy TV và cố coi, tuy nhiên tôi cảm nhận thấy lo ngại cho tới phân phát xót xa. Bà làm cho tôi bim bim và cơm trắng bắt, tuy nhiên tôi ko thể ăn nổi. Tôi cảm hứng như bị tù tội, cảm nhận thấy suy sụp và kinh hoàng hãi. Tôi ở xuống nệm và thiếp cút khi này ko biết.

"Cháu đang khiến gì thế?" Ông căn vặn. "Cháu hoàn toàn có thể xuất hiện được rồi tê liệt." Tôi liếc coi thanh lịch phía trái và xương cột sống của tôi rét mướt buốt. Muối vô chén đang được dần dần đem thanh lịch black color. Tôi xích lùi thoát khỏi dòng sản phẩm cửa ngõ. Toàn thân thuộc tôi run rẩy rẩy vì thế kinh hoàng. Tôi quỳ xuống trước tượng phật bụt và bắt miếng giấy má domain authority thiệt chặt. Tôi vô vọng cầu van lơn hỗ trợ.
"Xin hãy cứu vãn con cái ngoài Hachishaku sama", tôi rên rỉ.
Rồi tiếp sau đó, tôi nghe thấy tiếng nói kể từ ngoài cửa: "Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…"
Cánh cửa ngõ lại gõ tiếp. Tôi tiếp tục vượt lên kinh hoàng hãi và cúi đầu trước tượng phật, nửa khóc, nửa nguyện cầu cho tới không còn tối. Muối vô cả 4 chén đều tiếp tục đen thui không còn.
Tôi ngước coi đồng hồ thời trang. Đã 7 giờ 30 sáng sủa. Tôi cảnh giác xuất hiện. Bà và K-san đứng phía bên ngoài đang được đợi tôi. Khi bà coi mặt mũi tôi, bà tiếp tục nhảy khóc. "Bà mừng là con cháu vẫn còn đấy sống" - bà trình bày. Tôi trở lại bậc thang và sửng sốt trong khi thấy phụ huynh tôi đang được ngồi vô nhà bếp. Ông tôi cho tới và bảo: "Nhanh lên! Chúng tớ cần cút đấy!" Chúng tôi ra đi cửa ngõ chủ yếu và sở hữu một con xe khẩn khoản black color rộng lớn đang được đợi quặt bánh. Vài người vô xã đứng xung quanh tê liệt, chỉ vô tôi và thì thầm thì: "Cậu nhỏ nhắn tê liệt đấy". Cái xe pháo khẩn khoản tê liệt sở hữu 9 điểm, chúng ta bịa tôi tức thì thân thuộc, 8 người con trai quây xung quanh kề bên. Bà K-san ngồi ở ghế tài xế. Người phía trái tôi, coi tôi và bảo rằng: "Cháu đang được gặp gỡ cần phiền hà. Chú biết con cháu hẳn rất rất lo ngại. Chỉ cần thiết lưu giữ tâm trí điềm tĩnh và nhắm đôi mắt lại. Chúng tớ ko thể nhận ra, tuy nhiên con cháu thì hoàn toàn có thể. Đừng phanh đôi mắt cho tới Lúc tất cả chúng ta tách ngoài trên đây an toàn và đáng tin cậy."
Ông tôi tài xế phần bên trước, xe pháo tía tôi theo đòi sau. Khi toàn bộ tiếp tục sẵn sàng, đoàn xe pháo nhỏ của Shop chúng tôi chính thức quặt bánh. Chúng tôi cút khá đủng đỉnh... khoảng chừng cỡ 20km/h, sở hữu Lúc đủng đỉnh rộng lớn. Một lát sau, K-san trình bày "Đây là điểm tất cả chúng ta gặp gỡ trở ngại," và chính thức thì thầm khẩn cầu bên dưới khá thở ấy. Đó là khi tôi nghe thấy tiếng nói ấy. "Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…"
Tôi bắt lấy miếng giấy má domain authority nhưng mà bà K-san cho vô tay tôi. Tôi cúi đầu, tuy nhiên tôi lại coi rời khỏi phía bên ngoài. Tôi nhận ra một cái váy White rung rinh cất cánh vô gió máy. Nó đuổi theo chiếc xe khẩn khoản. Đó là Hachishaku sama. Nó ở phía bên ngoài hành lang cửa số, vẫn đuổi kịp với Shop chúng tôi. Sau tê liệt, đùng một phát nó cúi xuống, coi vô con xe chuyển vận.

"Không!" tôi thở cuống quýt.
Người con trai kề bên tôi hét lên: "NHĂM MẮT LẠI!!"
Tôi nhắm đôi mắt tức thì lại càng chặt càng chất lượng tốt và siết miếng giấy má domain authority thiệt chặt. Nhưng tức thì tiếp sau đó, giờ gõ lại chính thức... "Tap, Tap, Tap, Tap, Tap…" Giọng trình bày từng khi một to: "Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…" Tiếng gõ vô hành lang cửa số xung xung quanh Shop chúng tôi. Tất cả những người dân cút cộng đồng bên trên xe pháo đều giật thột và stress, cảm nhận thấy lúng túng. Họ ko thể nhận ra Hachisahaku sama và nằm trong không thể nghe thấy giọng của chính nó, tuy nhiên chúng ta hoàn toàn có thể nghe giờ gõ vô hành lang cửa số. K-san chính thức cầu khẩn. Trong chiếc xe khẩn khoản không gian stress đến mức độ ko Chịu nổi.
Một khi sau, giờ gõ dứt và tiếng nói này cũng bặt tăm. K-san trở lại coi Shop chúng tôi và nói: "Tôi nghĩ về giờ tất cả chúng ta tiếp tục an toàn và đáng tin cậy." Tất cả những người dân xung xung quanh tôi đều thở phào thoải mái. Chiếc xe pháo khẩn khoản tấp vô lề đàng và những người dân con trai bước ra bên ngoài. Họ đem tôi vô xe pháo của tía tôi. Mẹ tôi ôm lưu giữ tôi thiệt chặt, nước đôi mắt giàn giụa bên trên má. Ông và tía tôi cúi xin chào những người dân con trai nằm trong cút bên trên đàng. Bà K-san đặt chân đến hành lang cửa số và bảo tôi giơ dòng sản phẩm miếng giấy má domain authority nhưng mà bà ấy đem mang lại tôi rời khỏi. Khi tôi phanh đôi mắt, tôi thấy nó sẽ bị đen thui không còn. "Bà nghĩ về giờ con cái ổn định rồi tê liệt." - bà trình bày. "Nhưng làm cho vững chắc, thì cần bắt đặc điểm này một khi." Bà ấy đem tôi một miếng giấy má domain authority mới mẻ.
Xem thêm: hoa nở là đẹp rồi tại sao nhất thiết phải biết nó thuộc về ai
Bố bảo những người dân con trai vô xe pháo là những người dân sở hữu mối quan hệ huyết mủ với tôi, và này đó là nguyên nhân chúng ta ngồi xung quanh tôi và tại vì sao tía tôi và ông nội ngồi ở trước và sau. Tất cả là nhằm lừa Hachishaku sama. Phải thất lạc một thời hạn nhằm liên hệ với quý khách và tụ hợp chúng ta lại, vậy nên tôi cần ở vô chống xuyên đêm tê liệt. Cha còn nói rằng những những tượng phật Địa tạng người tình tát đã biết thành vỡ và chính vì thế nó sẽ bị trốn bay rời khỏi. Tôi nổi cả domain authority gà. Tôi rất rất vui mừng vì thế sau cùng cũng về được cho tới căn nhà.
Những chuyện này đã xẩy ra rộng lớn 10 năm trước đó. Tôi không thể hội ngộ các cụ Tính từ lúc khi này cũng như ko thể cù quay về Nhật Bản. Sau đấy, cứ vài ba tuần tôi lại gọi năng lượng điện và thì thầm với các cụ qua chuyện điện thoại cảm ứng. Thời gian trá trôi cút, tôi từng cố tự động bản thân thuyết phục rằng tê liệt chỉ là 1 trong truyền thuyết, rằng tất cả tiếp tục xẩy ra chỉ là 1 trong trò đùa cầu kỳ của người nào tê liệt. Nhưng song khi, tôi cũng không đủ can đảm chắc hẳn rằng.
Cách trên đây hai năm, ông tôi tiếp tục chết thật. Khi ông xót xa, ông ko mang lại tôi về nước và nhằm lại những lời dặn nghiêm chỉnh tương khắc, theo đòi ý ông rằng tôi ko được dự tang lễ của ông. Điều tê liệt khiến cho tôi rất rất buồn. Vài ngày trước bà tôi gọi. Bà bảo rằng bà được chẩn đoán bị ung thư. Bà lưu giữ tôi quyết liệt và mong muốn gặp gỡ tôi lượt cuối trước lúc chết thật.
"Bà vững chắc không?" - tôi căn vặn - "Có an toàn và đáng tin cậy ko ạ?"
"Đã 10 năm rồi mà", bà bảo. "Chuyện tiếp tục lâu lắm rồi. Mọi loại tiếp tục quên béng không còn rồi. Cháu rộng lớn rồi. Bà chắc hẳn rằng tiếp tục không tồn tại yếu tố gì không còn."
"Nhưng... tuy nhiên... Hachishaku sama thì sao?" Tôi căn vặn.
Chốc lát sau, đầu mặt mũi tê liệt điện thoại cảm ứng lạng lẽ. Sau tê liệt tôi nghe thấy một hóa học giọng phái nam trầm nói: "Po… Po… Po… Po… Po… Po… Po…"

Bình luận