Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Bạn đang xem: mạc y thiếu niên ca hành là ai
***
Âm trung siêu bay, thần tượng bất minh, quỷ quan liêu vô tính, tam thụi vô danh.
Tên là tiên tuy nhiên thực đi ra là quỷ.
Không mượn uy của đại đạo nhưng mà người sử dụng lực lượng âm quỷ.
Khi trăng lên, âm lực nhập thiên hạ thịnh nhất, dương khí suy giảm nhất. Mạc Y đứng bên trên đỉnh những, kể từ bên trên cao coi xuống người xem. Ánh đôi mắt cơ giá buốt lùng như coi người bị tiêu diệt.
“Quốc sư, lại cần quyên sinh rồi.” Bách Lý Đông Quân cao tiếng nói.
Tề Thiên Trần nâng tuy nhiên chỉ, râu tóc dựng đứng lên trời, hắn đang được là một trong ông lão tuy nhiên tiếng nói vẫn ăm ắp khí khái thiếu hụt niên: “Cầu người được người, cũng rất có thể ngậm mỉm cười điểm suối vàng. Ta đang được là lão già nua chuẩn bị bị tiêu diệt, quyên sinh với kẻ không giống là tớ được lợi rồi.”
Bách Lý Đông Quân đùng một phát vỗ vai Lôi Vô Kiệt một chiếc, truyền 1 phần chân khí còn còn sót lại mang đến Lôi Vô Kiệt: “Ngươi được lắm, cực kỳ như thể thân phụ của ngươi, cũng khá như thể tỷ tỷ của ngươi. Đáng tiếc ko bao nhiêu người được tận mắt chứng kiến trận đánh này, nếu như không ngươi cũng rất có thể tấn công một trận nhưng mà nức tiếng.”
“Lên!” Lôi Vô Kiệt ko kềm chế nữa, lao trực tiếp cho tới.
Bách Lý Đông Quân và Tề Thiên Trần cũng nhảy lên theo dõi Lôi Vô Kiệt.
Trong đôi mắt của mình như bừng cháy.
Còn nhập ánh nhìn của Mạc Y lại là băng đá đang được đông đúc cứng cả trăm ngàn năm, đơn lẻ, giá buốt lẽo; ko đem chút tình yêu này, ko chút xấp xỉ này.
Hắn chỉ giơ một ngón tay tuy nhiên cản trở được một đòn hiệp lực của tất cả phụ thân.
Tiêu Sắt đứng bên dưới gian trá những, khép chặt phần cổ áo, giá buốt nhạt nhẽo nói: “Thiên Lạc, còn mức độ không?”
Tư Không Thiên Lạc gật đầu một chiếc, thiệt đi ra người còn khỏe khoắn nhất là cô, nước ngoài trừ khi đầu phú thủ với Mạc Y vài ba chiêu, cô vẫn luôn luôn ở ngoài pk, vốn liếng ko tiêu tốn từng nào mức độ lực.
“Ném Ngân Nguyệt thương nhập đầu hắn.” Tiêu Sắt tráng lệ và trang nghiêm rằng.
Tư Không Thiên Lạc sửng sốt, coi Ngân Nguyệt thương nhập tay, ko thoải mái tự tin nói: “Với năng lượng của tớ, có công năng không?”
“Phải tin cậy tớ, cũng cần tin cậy chủ yếu bản thân.” Tiêu Sắt mỉm cười với cô nói: “Chúng tớ rất có thể thay cho thay đổi từng chuyện.”
Thấy Tiêu Sắt mỉm mỉm cười khan hiếm thấy, Tư Không Thiên Lạc thứ nhất ngẩn người, tiếp sau đó gật đầu đáp: “Được.” Cô xoay người, vung ngôi trường thương.
Phụ thân thiện của cô ấy từng xuất thương pháp vỡ Cô Hư quỷ trận bởi rộng lớn mươi trưởng lão ma mị lập trở nên bên dưới núi Kỳ Liên, cứu vãn ngay sát ngàn con cái con cháu hero. Hôm ni nường cũng rất có thể thực hiện được chuyện nhưng mà người không giống ko thể.
Cô đùng một phát ném ngôi trường thương cho tới, mũi thương xé dông tố như trăm giờ chim kêu!
Nhưng tức thì thời điểm hiện nay, Tiêu Sắt bước lên trước một bước, một tay tóm chặt cán thương. Thanh Ngân Nguyệt thương đem theo dõi Tiêu Sắt cất cánh trực tiếp lên, nhắm về phía Mạc Y.
Tiêu Sắt cúi đầu, coi Tư Không Thiên Lạc bên dưới, nhẹ dịu mỉm mỉm cười.
Ánh đôi mắt Tư Không Thiên Lạc đẫm lệ, giậm chân: “Ngươi lừa ta!”
Ngân Nguyệt thương đã từng đi cho tới trước người Mạc Y. Mạc Y ko buồn nhằm ý cho tới mũi thương bạc cơ, hắn xuất chưởng tấn công cất cánh Bách Lý Đông Quân, Tề Thiên Trần và Lôi Vô Kiệt. Bách Lý Đông Quân và Tề Thiên Trần rơi xuống khu đất còn miễn chống vực lên được, còn Lôi Vô Kiệt rốt cuộc mê man chết giả, té rạp xuống khu đất. Mạc Y lại giơ ngón tay, búng cất cánh Ngân Nguyệt thương nhưng mà hắn vốn liếng ko nhằm nhập đôi mắt ra bên ngoài. Lúc này Tiêu Sắt đang được vứt thương, giơ nhị tay đi ra bỏ lên trên nhị vai của Mạc Y.
Trong đôi mắt Tiêu Sắt cũng lấp lánh lung linh độ sáng tím, vô cùng như thể với Mạc Y.
Tâm Ma Dẫn.
Mạc Y ngây ngốc, nhập khoảnh tự khắc cơ, Tiêu Sắt bặt tăm, Tề Thiên Trần bặt tăm, Bách Lý Đông Quân bặt tăm, toàn bộ người xem bên trên trên đây đều bặt tăm.
Ngay cả gian trá lầu những cơ cũng bặt tăm.
Hải nước ngoài tiên thụi ở trên đây bặt tăm.
Biển cả vô bờ bặt tăm.
Nhưng đôi bàn tay bỏ lên trên bẫy vai bản thân lại ko hề bặt tăm, Mạc Y coi theo dõi đôi bàn tay như bạch ngọc cơ, cho tới người trước mặt mày.
Xem thêm: Cách mở đại lý bán sỉ giày dép lời chục triệu mỗi tháng
Chỉ thấy người cơ khoác ăn mặc quần áo white color, lắc động theo dõi làn dông tố, mỉm mỉm cười như dông tố phảng phất, không khác gì tiên nhân sản phẩm thế.
“Tiên nhân rằng Thái Thượng Vong Tình, nhắc cho tới vong tình chứ không hề cần vô tình. Ngươi luôn nhớ chấp niệm trong tâm tuy nhiên lại khiến cho bản thân trở thành vô tình. Ta cực kỳ tuyệt vọng về ngươi.” Người cơ rằng cực kỳ nghiêm trang tự khắc vẫn mỉm mỉm cười như làn dông tố xuân.
“Ngươi... là ai?” Mạc Y bởi dự rằng.
“Ta là Mạc Y.”Người khoác áo white cơ buông nhị tay, ống ống tay áo cất cánh phất phới, múa lên như tuyệt thế.
Mạc Y ngây đi ra coi người đùng một phát nhảy trước mặt mày, giá buốt nhạt nhẽo nói: “Mạc Y?”
Lá rụng cất cánh tứ nghiền, ống ống tay áo hạ xuống, lại nhằm lộ khuôn mặt tuyệt thế cơ, người áo white vẫn mỉm cười.
Nụ mỉm cười xinh như làn dông tố xuân, hoa khoan dần dần nở, những chú nhạn xinh xẻo cất cánh qua chuyện, sương nhà bếp kể từ từ kéo lên, ánh trời chiều mỹ lệ dần dần hạ xuống, nhằm lại một chiếc bóng lâu năm trên biển khơi trời mênh mông. Người áo white gật đầu: “Tiên nhân Mạc Y.”
“Không, tớ mới mẻ là Mạc Y.” Mạc Y đùng một phát rung lắc đầu.
Chớp đôi mắt, toàn bộ ảo hình họa tan thay đổi.
Đôi tay bỏ lên trên nhị vai hắn ốm nhom và âm u. Mạc Y ngấc đầu coi lại: “Đây là võ thuật gì?”
“Đây ko cần là võ thuật.” Ánh tím nhập đôi mắt Tiêu Sắt tan đi: “Chỉ khiến cho ngươi thấy tâm của tớ thôi.”
“Tâm của ta?” Mạc Y lầm bầm.
“Bách Lý trở nên chủ!” Một giờ gầm vang lên, chỉ thấy trong lúc niềm tin Mạc Y phân nghiền, Tề Thiên Trần đang được cho tới sau sống lưng, ôm siết lấy hắn, kéo hắn lùi thời gian nhanh về đàng sau.
“Được!” Bách Lý Đông Quân giẫm mạnh chân xuống, xua đuổi về phía đằng trước.
Tiêu Sắt ko được ai lưu giữ nhanh gọn lẹ rơi xuống, hắn lấy loại bình ngọc tinh ranh xảo trong tâm đi ra, ném mạnh về phía Bách Lý Đông Quân: “Bách Lý trở nên mái ấm, nhận lấy.”
Bách Lý Đông Quân ngay tức khắc hiểu ý Tiêu Sắt, giơ ngón tay điểm vào trong bình ngọc tinh ranh xảo đó: “Phá!”
Bình ngọc ngay tức khắc tan trở nên từng miếng, rượu bên trên nhập lan đi ra, mùi hương rượu lan đi ra từng phương viên một dặm.
“Sư đệ, xoay đầu chuồn.” Tề Thiên Trần rộng lớn khẩu ca.
“Sư huynh, ngươi lùi lại đi!” Mạc Y lắc hai tay, tấn công văng Tề Thiên Trần. Hắn xoay người, ống ống tay áo phía trái còn vẹn nguyên ko hề lưu tình tấn công về phía Tề Thiên Trần.
Thân thể Tề Thiên Trần bị hắn quấy tan trở nên tro vết mờ do bụi, bặt tăm không hề tăm tương đối.
“Quốc sư!” Bách Lý Đông Quân hét rộng lớn.
Trong trở nên Thiên Khải rời ra ngàn dặm, Khâm Thiên giám.
Bốn vị thiên sư mặt khác phun tiết tươi tỉnh, tách ngoài trận pháp.
“Tầm Long, Tầm Long trận bị phá? Không thể này, với lực lượng của nhốt chủ yếu, sao Tầm Long trận lại bị huỷ được?” Một thiên sư bị thương tương đối nhẹ nhàng hãi kinh rằng.
“Giam chủ yếu, rốt cuộc sở hữu chuyện gì xảy ra?” Một thiên sư không giống quan sát về phía Tề Thiên Trần đang được ngồi tức thì cộc bên trên cơ.
Lúc này Tề Thiên Trần mới mẻ phục sinh niềm tin, chậm rì rì rãi hé đôi mắt.
Chỉ nhắm đôi mắt ngồi cơ khoảng tầm một canh giờ nhưng mà dung mạo của hắn đang được như già nua chuồn vài ba chục tuổi tác.
“Giam chủ yếu, sao rồi?” Một vị thiên sư vệ sinh tiết tươi tỉnh điểm khóe mồm, cố nhịn nỗi nhức hỏi: “Có thành công xuất sắc không?”
Tề Thiên Trần sắc mặt mày âm u, ngồi yên lặng bên trên cơ ko rằng một tiếng.
“Giam chính?” Một vị thiên sư không giống không an tâm gọi.
Tạ Tuyên giơ nhị ngón tay, điểm nhập bảy đại huyệt trước vùng ngực, tiếp sau đó mở miệng to, một luồng sương đen kịt chậm rì rì rãi phun đi ra. Đến thời điểm hiện nay sắc mặt mày hắn mới mẻ hòa đình lại vẫn ko vấn đáp thắc mắc của vị thiên sư cơ, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mọi việc đành nhờ Tuyết Nguyệt trở nên.”
Xem thêm: vợ'' trần kiện phong la ai
Bình luận