"Vợ ơi! Chồng về rồi!"
Bạn đang xem: truyện tổng tài giả ngốc ai là sói
Thi Nhi nhẹ dịu gạt đẩy anh thoát khỏi lòng bản thân, cô nhìn anh gật đầu một chiếc rồi bảo anh mau ăn cơm trắng chuồn. Lão gia thì cho tới doanh nghiệp, phu nhân thì ra phía bên ngoài tụ tập dượt bè chúng ta không tồn tại ở trong nhà. Nhà giờ đây chỉ từ nhì phu nhân ck và Chung quản ngại gia. Chung Thất vừa vặn lao vào thấy cảnh tượng tình tứ này, như bị nghẹn họng nhưng mà bộp chộp cù chuồn nơi khác.
Sau Lúc ăn cơm trắng đoạn, Hàn Thẩm phấn khích lấy cả một túi kem phía trong gầm tủ rét rời khỏi rồi mang đi mang đến Thi Nhi.
"Vợ ăn kem đi!"
Cô nhìn anh chất vấn.
"Không nên Lúc nãy anh phát biểu nó dở lắm sao?"
Anh cũng cạn điều. Nếu đem trách cứ thì chỉ đành trách cứ Chung Thất, vẫn biết anh ko quí việt quất mà còn phải mua sắm kem loại này, vào bên trong túi lại còn tận bao nhiêu cây y như vậy. Thầm thở lâu năm một tương đối, anh nhìn Thi Nhi rồi phát biểu.
"Anh ko quí ăn việt quất, em đem quí không? Có quí không?"
Cô nhìn qua quýt một lượt bao nhiêu que kem bên trên bàn rồi lấy que kem dâu lên, nhìn anh mỉm cười phát biểu.
"Tôi quí kem dâu rộng lớn."
Thi Nhi... cô ấy đang được mỉm cười. Nụ mỉm cười này thiệt rất đẹp, rất đẹp tựa như một tia nắng và nóng mai vậy.
Làm phu nhân anh được 1 năm rồi, tuy nhiên đó là lần thứ nhất cô biết anh ko quí ăn việt quất, thực sự đem chút thiếu thốn sót. Nhưng cũng nên thôi, anh trước giờ cực kỳ không nhiều lúc nào yêu sách ăn kem, nhưng mà chỉ toàn ăn kem socola nên cô mới mẻ ko biết điều này. Thi Nhi vừa vị kem, vừa vặn nhìn Hàn Thẩm chất vấn.
"Còn anh? Thích kem gì ngoài socola nữa không?"
Anh quí nên ăn những gì à? Có một loại, nhưng mà 1 năm qua quýt anh vẫn mong muốn ăn lâu lắm rồi, vẫn ko thể ăn được. Đợi sau khoản thời gian thời cơ cho tới, anh chắc chắn... nên ăn làm sao cho thật thật sạch sẽ.
Hàn Thẩm đùng một cái nhào cho tới bao phủ lấy cô, còn vùi vùi đầu bản thân nhập ngực cô phát biểu.
"Anh mong muốn ăn Thi Nhi! Muốn ăn Thi Nhi!"
"Này..."
Thi Nhi nghe đoạn nhưng mà bấn loàn, nhịp tim đập loạn xị triền miên. Gì nhưng mà yêu sách ăn cả cô? Cô ko nghe sai sót đấy chứ? Anh ck ngốc này phiên trước còn kinh ngạc yêu sách hít cô, giờ đây còn mong muốn ăn luôn luôn cả cô. Lợi dụng. Có nên là vượt lên tận dụng rồi ko vậy? Chung quản ngại gia còn ở tê liệt ko xa vời, nghe không còn những điều này đoạn thì thiệt chỉ mong muốn độn thổ. Cậu tao đang được rời tỉa bồn hoa hồng thì ngừng kéo lại, loại bỏ một nước.
Cô bồn chồn đẩy anh rời khỏi.
"Nói lộn xộn gì vậy? xơi cơm trắng rồi còn gì?"
Xem thêm: sơn tùng là ai
Phó Hàn Thẩm này! Càng khi bản thân càng thấy anh tao đem gì tê liệt không đúng, cứ sai sai làm thế nào ấy.
Anh vẫn không thay đổi tình trạng vùi nguồn vào ngực của cô ấy, còn hít lấy hít nhằm mùi hương hương thơm phía trên tê liệt. Cô cúi đầu xuống nhìn, thấy phần cổ áo của tôi bị hở rời khỏi nhưng mà phân phát hoảng, bộp chộp đẩy anh thoát khỏi người , cô tất bật chất vấn.
"Này! Anh làm cái gi đấy?"
"Anh đang được ăn em mà?"
Hàn Thẩm thơ ngây nhìn Thi Nhi, còn cô thì tức mong muốn điên lên được. Chỉ cần thiết nhìn cho tới song môi của anh ý đang được há rời khỏi, yết hầu cứ đem lên đem xuống là cô lại xấu xa hổ bị tiêu diệt chuồn được. Cô tiện tay lấy một que kem việt quất rồi đẩy nhập trong cổ họng của anh ý, thực hiện anh suýt bị sặc. Hương vị ấy như tràn nhập cuống họng, loại nhưng mà anh thù ghét nhất như đang được xâm cướp anh thực hiện anh như mong muốn ngờ ngạc.
Ú a ú ớ không ngừng nghỉ, mãi mới mẻ lấy được que kem thoát khỏi mồm bản thân, anh thút thít nhìn cô. Thật là xứng đáng thương nhưng mà. Anh còn ko suy nghĩ cho tới chuyện cô lại thực hiện vậy với bản thân nữa tề. Đây cũng chính là tự động bản thân chuốc họa nhập thân thích nhưng mà thôi.
"Sao phu nhân thực hiện vậy với anh? Huhu! Vợ ko thương anh gì cả!"
Cô thấy anh chuẩn bị khóc rồi thì còn bồn chồn không chỉ có vậy, đem tay bịt mồm anh lại.
"Khóc gì chứ? Tôi đem ăn thịt ăn cá gì anh đâu nhưng mà khóc?"
Hàn Thẩm như đang được mong muốn vùng lên phản kháng. Anh gạt tay của Thi Nhi rời khỏi, nhăn nhó than khóc thảm thương lắm.
"Anh không thích ăn thịt ăn cá gì hết! Anh chỉ mong muốn ăn em thôi à!"
Thi Nhi bất lực. Cô ko song teo với cùng 1 người ngốc làm cái gi. Ngồi nhìn anh đang được mếu máo, cô lặng ngắt như đang được tâm trí gì tê liệt. Cô ghi nhớ anh phía trên bị ngốc thiệt tê liệt mà? Là ngốc kể từ khi còn bé xíu cho tới tận giờ đây, chứ không hề nên ngày 1 ngày nhì. Nhưng tình huống bị ngốc nhưng mà yên cầu phi lí và vượt lên xứng đáng như anh, thì dĩ nhiên chỉ mất từng bản thân anh vì vậy nhưng mà thôi.
Thi Nhi chợt nhìn anh vị góc nhìn cực kỳ giang cùn, còn mỉm cười nhoẻn khó khăn hiểu.
Cô ấy mỉm cười vì vậy là sao nhỉ?
Nhìn anh mỉm cười mỉm cười, Thi Nhi nhướn mi bảo.
"Muốn ăn tôi à? Nếu như anh ko ngốc, vậy thì tôi còn tâm trí lại."
Nghe lời nói này của cô ấy, có lẽ rằng đem người đang được mỉm cười thì thầm và quí lắm.
Này là em phát biểu đấy nhé! Đừng đem hối hận hận! Đến khi tê liệt, anh sẽ không còn nể mặt mày em đâu!
Xem thêm: bạch công khanh la con của ai
Bình luận